Những ngày qua, cái tên "kiều nữ Hải Dương"
lại được nhiều báo nhắc đến khi mờ sáng, "kiều nữ" đưa lái xe của hãng
taxi Thanh Nga vào bệnh viện Bạch Mai cấp cứu.
Phát hiện trong người lái xe có thuốc ngủ Stilnox
Sau khi sự việc xảy ra, chúng tôi tìm đến Khoa Chống độc - Bệnh viện
Bạch Mai gặp bác sĩ Đặng Thị Xuân, người tiếp nhận lái xe T vào cấp cứu
sáng 30/5.
Bác sĩ Xuân cho biết sáng sớm 30/5, đang trực tại khoa, chị tiếp nhận
một bệnh nhân do Cấp cứu 115 chuyển đến. Đó là một nam thanh niên và một
phụ nữ đi cùng. Khi đến, bệnh nhân trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, vì
vậy các bác sĩ trực lập tức khám và theo dõi tình hình bệnh nhân. Tuy
nhiên, lúc này người phụ nữ đi cùng và giới thiệu là người nhà lại nói
rằng không muốn để bệnh nhân nhập viện.
Thông thường, với những trường hợp này, nếu không muốn nhập viện điều
trị, bệnh nhân sẽ phải ký vào giấy tờ tự chịu trách nhiệm thì khoa sẽ
cho về.
Tuy nhiên, qua theo dõi, bác sĩ xác định bệnh nhân vẫn trong tình trạng
nửa tỉnh nửa mê. Trong khi đó, người phụ nữ đi cùng lại không có giấy tờ
gì chứng minh chị ta là người nhà của bệnh nhân thì lại đòi đưa bệnh
nhân về. Thấy có chuyện bất thường nên bác sĩ Xuân lập tức gọi lãnh đạo
bệnh viện và đơn vị bảo vệ đến giải quyết.
Bác sĩ kết luận vào thời điểm đến cấp cứu, trong người lái xe T. có thuốc ngủ stilnox.
Bác sĩ Xuân cho biết, sở dĩ chị phải làm vậy vì đây là Khoa Chống độc,
bệnh nhân vào cấp cứu lại đang trong tình trạng bị ngộ độc chưa rõ
nguyên nhân, trong khi biểu hiện của người phụ nữ này rất không bình
thường, vì vậy chị phải báo cáo lãnh đạo bệnh viện và đơn vị bảo vệ đến
xử lý, làm rõ người phụ nữ này là ai.
Để xác định nhân thân bệnh nhân, bác sĩ Xuân trực tiếp dùng điện thoại
di động của bệnh nhân tìm số điện thoại của người thân và sau đó đã liên
lạc được với mẹ bệnh nhân T. Bà mẹ nói người phụ nữ đi cùng không phải
người nhà và mong các bác sĩ cho con bà được điều trị tại khoa. Sau hơn
một ngày điều trị, bệnh nhân đã ra viện.
Theo bác sĩ Xuân thì những ngày qua một số báo đưa tin rằng bệnh nhân
được đưa đến viện trong tình trạng khỏa thân và xét nghiệm có thuốc kích
dục là không đúng. Thực tế khi đến bệnh viện, bệnh nhân đang mặc quần
áo; Khoa Chống độc đã làm xét nghiệm bệnh phẩm của bệnh nhân và phát
hiện có thuốc Stilnox.
"Đây là loại thuốc ngủ nếu mua phải có đơn bác sĩ và tác dụng phụ là gây ảo giác" - bác sĩ Xuân cho biết.
Theo tìm hiểu của chúng tôi, Stilnox là thuốc ngủ thuộc nhóm dẫn xuất
của imidazopyridine, có các đặc tính của nhóm benzodiazépine: tác dụng
an thần với liều thấp hơn so với liều cần thiết để gây chống co giật,
giãn cơ hay chống lo âu.
Ở liều điều trị, Stilnox chủ yếu có tác dụng gây ngủ. Thuốc được dùng
điều trị: mất ngủ tạm thời; mất ngủ ngắn hạn; mất ngủ kinh niên. Nhưng
thời gian điều trị càng ngắn hạn càng tốt và không được vượt quá 4 tuần
kể cả giai đoạn giảm liều.
Thời gian điều trị với người lớn: Mất ngủ tạm thời: điều trị từ 2 đến 5
ngày. Mất ngủ ngắn hạn: điều trị từ 2 đến 3 tuần. Mất ngủ kinh niên:
điều trị dài hạn chỉ khi có ý kiến của bác sĩ chuyên khoa.
Khi bị ngộ độc thuốc có các triệu chứng: rối loạn hệ thần kinh trung
ương, biểu hiện bởi ngủ gật đến hôn mê. Trường hợp nhẹ: lú lẫn tâm thần
có thể được ghi nhận. Trường hợp nặng: mất điều hòa vận động, hạ huyết
áp, suy hô hấp, hôn mê…
Lái xe vào ở cùng phòng với khách rồi… bất tỉnh
Theo phản ánh của các báo thì sau gần một ngày nằm cấp cứu tại Khoa
Chống độc, Bệnh viện Bạch Mai, anh T. đã tỉnh. Nhưng khi được hỏi lý do
vì sao phải để người khác đưa đi cấp cứu thì anh này nói rằng anh chỉ
nhớ vị khách nữ là người đã chủ động mời anh ở lại cùng khách sạn để
thuận tiện cho công việc sớm hôm sau lên đường từ Hà Nội đi tỉnh xa. Còn
sau đó thì anh cũng … không thể hiểu vì sao lại phải đi cấp cứu.
Theo lời người lái xe này thì khoảng 4 giờ chiều ngày 29/5, bộ đàm của
hãng báo anh đến khách sạn trên phố đón một khách nữ. Khi đến, người này
nói đi Hải Dương. Sau khi về Hải Dương, tối hôm đó vị khách lại trở về
Hà Nội. Khi biết lái xe chưa ăn gì thì vị khách chủ động bảo T. đi mua
xôi về khách sạn để ăn. Khi về đến khách sạn, lúc này khoảng 11 giờ đêm,
vị khách bảo T. ở lại đây còn giữ gìn sức khỏe để sáng hôm sau đi Nghệ
An luôn.
Khoa Chống độc, nơi lái xe T. được đưa vào cấp cứu và điều trị.
"Vì em đã lái xe khoảng 400 km trong ngày nên cũng mệt quá rồi nên em đã
ở lại. Khi lên đến phòng nghỉ, trong đó chỉ có một chiếc giường khá to,
em nằm một bên xem bóng đá rồi ngủ thiếp đi. Còn cô ấy ngồi một bên đọc
Internet và nói chuyện với người bạn ở Mỹ. Sáng tỉnh lại em thấy mình
đang ở bệnh viện, em không biết một điều gì. Cho đến bây giờ em vẫn
không thể biết việc gì đã xảy ra...". Đó là lời của anh lái xe được các
báo tường thuật lại.
Trong bản tường trình sau đó gửi Phòng Bảo vệ chính trị nội bộ - Bệnh viện Bạch Mai, người phụ nữ cho biết tên là
Phạm Ngọc Thị Thanh, 40 tuổi, địa chỉ 15 Hàng Hành (khách sạn).
"Vào hồi 10 giờ đêm 29/5, tôi và em T. đi mua xôi về ăn, xong sau đó em
không ăn và kêu mệt. Tôi có hỏi là em có cần đi bệnh viện không, nhưng
em nói không cần, vì em nói thích xem đá bóng nên tôi để em xem. Trong
khi tôi ngồi đọc email và nói chuyện với bạn bè từ Mỹ gọi về. Khoảng 11
giờ 20 phút đêm, tôi quay lại đã thấy em trùm chăn kín đầu. Tôi vội vàng
kéo chăn em ra khỏi đầu em vì sợ em bị ngạt thở. Sau đó tôi quá buồn
ngủ nên tôi đã ngủ. Khoảng 3 giờ 20 phút thì tôi lo sợ em chết đói vì em
không ăn. Tôi vội vàng gọi xuống lễ tân và yêu cầu đưa em đi cấp cứu vì
tôi gọi mãi mà em không dậy.
Sau đó em tôi được đưa đến khoa cấp cứu bệnh viện, các bác sĩ đã giúp em
tôi tỉnh lại và tôi đã xin các bác sĩ đưa em tôi về. Nhưng vì tôi quá
bức xúc nên tôi có nói một số câu không hay nên bác sĩ mời bảo vệ lên
làm việc.
Hiện giờ em tôi đã tỉnh. Tôi xin mong những lời nói không hay của tôi
được các bác sĩ và nhân viên bảo vệ thông hiểu cho tôi. Nhưng lực lượng
bảo vệ và các bác sĩ vẫn không muốn để tôi đón em nuôi tôi về vì mọi
người chưa biết cụ thể tôi là gì, như thế nào với quan hệ giữa tôi và em
T.".
Người phụ nữ có tên Phạm Ngọc Thị Thanh này sau đó được bàn giao cho
Công an phường Phương Mai giải quyết. Tại đây, người phụ nữ được làm rõ
là bà Phạm Thị Thanh Ngọc (người được mệnh danh là "kiều nữ Hải Dương"),
40 tuổi, quốc tịch Hoa Kỳ, hiện đang thuê nghỉ tại một khách sạn trên
phố Hàng Hành (Hà Nội).
Khai báo tại Cơ quan Công an, anh T. cho biết là do nắng nóng, cộng với
công việc lái xe taxi đi nhiều không có thời gian nghỉ ngơi nên đã bị
kiệt sức...
Hiện Cơ quan Công an đã cho bà Ngọc về và tiếp tục làm rõ sự việc.
Bà Ngọc từng 2 lần vào điều trị tại Bệnh viện Tâm thần Hải Dương
Bác sĩ Phạm Công Lạng, Giám đốc Bệnh viện tâm thần Hải Dương cho
biết năm 2009, bà Ngọc đã hai lần phải vào điều trị tại bệnh viện này.
Lần thứ nhất là 10 giờ ngày 24/3/2009, bà Ngọc đến bệnh viện trong
trạng thái phụ thuộc thuốc. Khi vào khoa điều trị, bác sĩ chẩn đoán loạn
thần không thương tổn, không biệt định. Lý do phải vào viện là do "đêm
ít ngủ, nói nhiều, nói linh tinh".
Theo bệnh án của bệnh nhân Phạm Thị Thanh Ngọc tại Bệnh viện Tâm
thần Hải Dương, bệnh nhân Ngọc là con gái thứ 2 trong gia đình có 3 anh
chị em, tiền sử sản khoa không có gì đặc biệt. Năm 2000, đi sang Mỹ cùng
với chồng. Trong thời gian ở Mỹ ngủ kém, nói nhiều không chú ý đến công
việc gia đình, có lần không kiểm soát được hành vi đã dùng dao chém
chồng.
Trong bệnh án ghi rõ: Tại Mỹ, bà Ngọc đã điều trị bằng thuốc an thần
Stilnox, bệnh nhân vẫn ít ngủ, bỏ nhà đi lang thang. Chồng bà này đã
gửi vợ về nước. Về nhà tự mua thuốc Stilnox để uống nhưng bệnh tình vẫn
không ổn định, đêm ít ngủ, nói nhiều, tự xưng là "ông Hoàng Mười", "Cô
Mẫu", "Cậu Mẫu", đi xem bói cho mọi người. Thiếu lễ độ với bố mẹ, ăn
uống thất thường, có khi nhịn ăn cả ngày nhưng có ngày lại ăn rất khỏe,
không chịu lao động gì, không chú ý đến việc gia đình. Mỗi ngày uống
thuốc Stilnox, có ngày uống hàng trăm viên mà vẫn ngủ kém.
Theo bệnh án thì trước thời điểm bệnh nhân Ngọc vào viện, bệnh nhân
uống nhiều thuốc, uống xong không đi lại được, vật vã tại giường, nói
lảm nhảm, co cứng lưỡi.
Tìm hiểu tiền sử bệnh thì bà Ngọc đã có biểu hiện mất ngủ từ năm 2000, và bệnh lúc tăng, lúc giảm.
Khi khám bệnh, bác sĩ phát hiện tâm thần bệnh nhân có biểu hiện
chung là lẩn thẩn, tiếp xúc hạn chế. Dòng tư duy lúc tăng lúc giảm, có
hoang tưởng tự cao kỳ quái. Hành vi lẩn thẩn thiếu hòa hợp… Vì vậy bác
sĩ chẩn đoán bệnh nhân bị loạn thần không thực tổn, không biệt định.
Ngày 3/4/2009, tâm thần tiến triển khá hơn, ăn ngủ được. Lúc này bệnh
nhân Ngọc xin về. Bác sĩ yêu cầu tiếp tục điều trị theo đơn.
Lần thứ hai là 14 giờ ngày 3/6/2009, bệnh nhân Ngọc lại nhập viện.
Lần này, gia đình cho biết sau khi ra viện lần đầu, gia đình tiếp tục
đưa bà Ngọc đi điều trị tại Bệnh viện Tâm thần Trung ương 1 tháng. Nhưng
khi về nhà, bệnh nhân vẫn ít ngủ, đi lại nhiều, nói nhiều, luôn luôn
cho mình có tài, ăn uống thất thường nên gia đình lại đưa vào viện. Ngày
12/6/2009, bệnh nhân Ngọc ra viện. Trong bệnh án, bác sĩ điều trị vẫn
yêu cầu tiếp tục điều trị theo đơn.